Tự tình khúc
Một chiếc nắng lung linh
còn vướng bên thềm,
một chiếc lá thoáng rơi theo làn gió nhẹ,
và vấn vương một ánh mắt buồn gợi nhớ người xa.
Trầm kiếp sống ru êm
một chiều biển lặng,
có tiếng khóc hoa Phù Dung một đời lạc loài,
và đến sao những u phiền có một niềm vui.
Ta nghe có tiếng ca cỏ cây,
cuối cuộc gì phiêu bạc đó đây.
Cuối đường đời nhng một vừng trăng khuyết
lặng dưới kỷ niệm một thời.
Ta nghe trong những buồn vui,
cuối cuộc đời lặng lẽ đi qua.
Lỡ bước không với tới tình đây
nên bàng hoàng chạy trốn cô đơn.
Ta nghe trong những buồn vui,
có cuộc đời lặng lẽ đi qua.
Lỡ bước không với tới tình đây
nên bàng hoàng chạy trốn cô đơn.