Có lẽ nào
Đêm lạnh quá sao em không về chung lối, để bàn tay xoa ấm mãi bờ vai. Đêm lạnh quá sao đường về chia hai, mà ngẩn ngơ ngã rẽ đôi bờ.
Có lẽ nào ta thành người xa lạ khi đi tìm một nữa đời nhau, có lẽ nào lần nữa chuốc thương đau. Chia tay nhau sao không lời hò hẹn, em trăn trở giấc ngủ muộn màng, anh một đời vá víu mảnh trăng tan. Trăng vờ mãi nên hồn còn băng giá. Có lẽ nào em ngây ngô không hiểu rằng một ngày, một ngày sỏi đá cũng cần nhau.