Nắng chiều xuân
Ta chờ ai, mùa xuân hững hờ
chin rồi bay, ngàn cây gió lay
mây còn bay còn ta thẩn thờ
nghe mùa xuân đã qua bao giờ
ngày xưa ấy đã qua lâu rồi
tình như gió thoảng qua cơn mơ buồn
người phiêu lãng nơi nào biết không ?để mình ta ngóng trông
chiều xuân vắng, cánh hoa mai buồn
buồn như tiếng gió lay cây sau vườn
người xưa đã nghe chừng lãng quên
bỏ mình ta giữa đời
ta tìm vui
từ trong nổi buồn
ta tìm ta
từ trong xót xa
nghe mùa xuân chừng như đã già
nghe trần gian đã như không còn